Lung linh cung

Huyền Thoại Một Chuyện Tình

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: blueoceanmusiconline

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Lụa

- Vũ Linh: Tân

- Linh Tâm: Bằng

- Thanh Ngân: Châu

- ...................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
Ngày xưa có truyền thuyết Sơn Tinh và Thủy Tinh cùng yêu một nàng công chúa Mỵ Nương xinh đẹp, hai chàng ai cũng tài giỏi cũng yêu công chúa thật tình. Nhưng do chàng Sơn Tinh có nhiều lợi thế và điều kiện nên cưới được công chúa còn Thủy Tinh chậm trễ nên để mất cơ hội.
 

Còn ngày nay, ở một vùng quê nọ với những vườn trầu hàng cau xanh ngát cũng có chuyện tình Sơn Tinh – Thủy Tinh và nàng công chúa thời hiện đại. Tuy là chuyện tình tay ba nhưng nó trong sáng, thuần khiết như những hạt sương mai và đẹp tựa muôn ngàn vì sao lấp lánh. Nhưng đoạn kết thì…

 

“Câu chuyện bắt đầu từ mười lăm năm trước, lúc cô hai Lụa là một cô gái tuổi vừa mười tám với bộ bà ba đen làm nổi bật gương mặt trắng hồng, mái tóc dài đen mướt xõa ngang lưng. Ngày ngày gánh trầu ra chợ bán, bên cạnh là Bằng và Tân – hai bạn trai cùng trang lứa – cả ba có những tháng ngày không thể nào quên được.”

 

Ngày đó, Lụa là một cô gái quê dịu dàng đằm thắm, mồ côi cha mẹ, hoàn cảnh khó khăn Lụa phải nghỉ học sớm phụ cô mình buôn bán. Tân cũng là một chàng trai mồ côi được bà Sáu – má của Bằng cưu mang như con ruột. Tân và Bằng cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng yêu thương chia sẻ cho nhau từng chuyện buồn vui nhỏ nhặt.

 

Chung xóm chung làng, chơi thân nhau từ nhỏ ba người bạn trẻ như bóng với hình cùng dành cho nhau những tình cảm hết sức chân thành. Chẳng ai muốn rời xa ai hay bỏ mặc ai, một trong ba người có chuyện gì hai người còn lại dang tay ra bảo bọc và giúp đỡ. Vậy đó, cứ nghĩ nó chỉ là tình bạn thiêng liêng đơn thuần trong sáng. Đến một ngày hai chàng trai nhận ra mình đã rung động trước cô bạn gái bé nhỏ đáng yêu. Nhưng tình cảm này làm sao dám thố lộ vì một khi nói ra sẽ có một người đau khổ. Thôi thì hiện tại cứ bên nhau thế này, cùng nhau chia sớt mọi khó khăn không cần biết ngày mai ra sao, ai sẽ được trái tim của nàng công chúa, ai sẽ lặng lẽ chúc phúc ai.

 

Bằng là con một của bà Sáu, tuy hiền lành chất phác nhưng không được giỏi giang như Tân nên bà Sáu rất lo. Bà muốn anh nghỉ học cưới vợ, chí thú làm ăn để tự lo cho bản thân và gia đình nếu mai này bà có mất cũng được yên lòng. Bà biết con mình có tình cảm với Lụa, nên có ý muốn cưới cô cho anh. Nhưng hỡi ơi, đứng trước tình cảnh này Bằng biết phải làm thế nào đây. Khi Tân cũng yêu Lụa thật nhiều, nếu anh hạnh phúc, Tân đau khổ thì anh và Lụa cũng chẳng vui sướng gì.

 

“Một người đi với một người

Một người đi với nụ cười hắt hiu

Hai người vui biết bao nhiêu

Một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn.”

 

Hiểu được quyết định của bà Sáu và nỗi lòng của Bằng, Tân quyết định ra đi nhường hạnh phúc đó lại cho bạn mình. Vì anh biết Bằng cũng yêu Lụa thật nhiều, nếu Lụa lấy Bằng thì tương lai của cô sẽ sung sướng và hạnh phúc hơn khi ở bên anh.

 

Ngày anh âm thầm cất bước ra đi, được nghe những lời tâm tình Lụa trút cạn, lòng anh se thắt. Nhưng anh không thể ở lại. Dù ở phương trời xa thẳm nào anh vẫn luôn cầu chúc cho hai người tròn hạnh phúc. Trái tim anh vẫn hướng về nơi đây – nơi có người anh em anh quý trọng, có người con gái anh yêu tha thiết bằng máu bằng tim của mình.

 

“Bởi lòng đã trót nặng thương

Thôi ta đứng lại nhường đường anh qua”

 

Sau ngày Tân bỏ đi, Lụa về làm vợ Bằng, cô khép mình vào bổn phận, đêm đêm bên chồng nhưng trái tim cô luôn hướng về Tân. Còn Bằng sau một trận tai nạn lật xe trên đèo lúc đi lấy hàng về bán anh bị tật một chân, bao nhiêu gánh nặng cứ đè nặng lên đôi vai của Lụa. Cuộc sống cứ thế trôi qua, những đứa con lần lượt ra đời. Lụa – nàng công chúa của ngày xưa giờ như một cánh hồng nhạt phai hương sắc. Trái tim cô đã chai lạnh từ bao giờ, mọi thứ còn lại chỉ là bổn phận.

 

Còn Tân lưu lạc mười mấy năm xứ người, anh đã tạo được sự nghiệp cho mình, nhưng lại mang trong mình căn bệnh nan y quái ác không biết mai đây anh nằm xuống lúc nào. Hình ảnh vườn trầu hàng cau và người con gái ấy vương vấn mãi làm chùn chân lữ khách và với linh cảm về một ngày ly biệt thôi thúc anh trở về quê cũ tìm lại những người bạn thân yêu. Sống trọn vẹn với những kỷ niệm êm đềm ngày xưa ấy.

 

Chân bước về lối xưa quen thuộc, cảnh cũ còn đây nhưng người xưa đã khác rồi. Khi anh đi má Sáu cũng qua đời. Cuộc sống của Bằng càng lúc càng khó khăn. Trước hoàn cảnh của bạn Tân không khỏi đau lòng. Thấy anh trở về ai nấy đều mừng vui vô hạn, mà người vui nhất chắc là Lụa, vì những giọt nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài trên má.

 

Thương bạn hiền, thương mấy đứa cháu tội nghiệp, Tân dùng tất cả những gì anh đã gầy dựng dành hết cho gia đình Lụa. Bé Châu, bé Báu, Tí, Tèo… anh thương chúng như máu thịt của mình. Còn gì cao quý hơn tấm chân tình này đây, Tân lúc nào cũng quan tâm đến hạnh phúc người khác hơn bản thân mình một cách vô điều kiện.

 

Bé Báu con trai thứ hai của Lụa được anh giao lại tất cả tài sản và coi như con ruột. Bé Châu con gái lớn của Lụa được thừa hưởng mọi nét đẹp của mẹ càng lớn càng xinh mà mọi người ai cũng gọi là “bản sao” của Lụa. Con bé đã nhiều lần được Lụa tâm sự chuyện ngày xưa, kể cho nó nghe về câu chuyện tình yêu của ba người bạn hết sức cao đẹp và trong sáng tuyệt vời.

 

Những hình ảnh, những câu chuyện đó đã đi sâu vào tâm trí của bé Châu. Bước vào tuổi hồng ôm ấp nhiều mơ mộng xa vời. Tâm hồn Châu xáo trộn. Cô bé không chấp nhận cái tình yêu bình thường vô vị mà anh chàng Lâm trao gửi. Bắt đầu từ lúc Tân trở về, anh như một tượng đài tình yêu trong trái tim non nớt của Châu. Là ngưỡng mộ? Là tôn sùng? Hay tình yêu?

 

Hiểu được tâm tư tình cảm của cháu mình, Tân hết lời giải thích nhằm ngăn chặn những rung động nhất thời trong lòng con bé. Có lẽ Châu đã hiểu. Tân cảm thấy mình không thể ở lại nơi này nữa. Những tưởng lần quay trở lại này anh sẽ được an nghỉ trên đất mẹ yêu thương. Nhưng khoảng thời gian ở lại, Tân nhận ra rằng tình yêu anh đã dành cho Lụa ngày đó đến nay vẫn không hề thay đổi.

 

Còn trái tim của Lụa tưởng như đã chết và thay vào đó là bổn phận của một người mẹ một người vợ. Nay con đò xưa trở về bến cũ, cô lo sợ một ngày nào đó nó lại bỏ bến ra đi. Bao nhiêu năm qua khổ đau đã giày xéo xác thân cô quá nhiều, nếu anh ra đi lần nữa chắc cô sẽ không chịu nổi… Thật sự Tân không hề muốn nó xảy ra, nếu không ra đi anh sợ sẽ gây điều tội lỗi. Tân muốn giữ mãi cho riêng mình tình yêu thơ dại, giữ mãi những hình ảnh đẹp của một mối tình đầu trong sáng.

 

Cánh chim phiêu bạt giang hồ mãi mãi vẫn không có bến đỗ bình yên. Quay bước đi mà dạ chẳng an lòng. Anh dặn dò Báu bao nhiêu là công việc, gửi lại cho con cả một tâm tình. Chuyến đi lần này Tân vĩnh viễn nằm lại nơi đất người lạnh lẽo không một người thân bên cạnh. Ngày được thư anh bảo mọi người ra Đà Lạt đón anh về, Bằng và con trai vội vã chạy đi trong niềm vui tương ngộ. Nhưng niềm vui tắt lịm khi Bằng nhận lại là hài cốt của cố nhân. Lần trở về này Tân sẽ chẳng bao giờ bỏ đi nữa, anh sẽ ở lại mãi mãi cùng với hai người em mà suốt đời anh yêu quý nhất.

 

Câu chuyện tình yêu ấy sẽ mãi đi vào huyền thoại…

 

“Nhà em có một vườn trầu

Nhà anh có một hàng cau

Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông

Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào”

Người kể: ~LụcNgọcBảo~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...