Lung linh cung

Tựa Cánh Bèo Trôi

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: Saigonnight

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Hạ

- Kim Tử Long: Hầu

- Dương Thanh: Thành Lễ

- Thoại Miêu: Diễm Thu

- ........................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

Chỗ của duyên phận không phải vì khoảng cách quá xa mà khó gặp gỡ, cũng không phải do khoảng cách quá gần mà cọ xát phát ra tia lửa. Nếu có duyên phận với nhau, thì dù có bao lâu và bao xa thì nó vẫn sẽ bám theo ta.

 

Trên bến phà Bắc Mỹ Thuận, từng chứng kiến một mối tình đẹp giữa cô Hạ dễ thương, hoạt bát ngày ngày bưng mâm chuối chiên đi bán và anh Hầu cà lăm, chất phác, đôn hậu cần cù ngày ngày đội thúng hột vịt lộn xuôi ngược trên bến phà. Tình yêu của họ bình dị đơn sơ như chính con người của cả hai vậy.

 

Điểm cuối cùng của con đường tình yêu bao giờ cũng là tay trong tay xây dựng mái ấm gia đình. Tuy cảnh đời của hai vợ chồng Hầu – Hạ vẫn như xưa, chẳng dư giả gì nhưng tình nghĩa vợ chồng sau trước có nhau. Hầu luôn là người chồng mẫu mực, cố gắng làm việc để chăm lo gia đình nhỏ, còn Hạ luôn là người vợ, người mẹ hết lòng yêu thương chồng con. Mái ấm gia đình của họ là thế đó, ngày ngày chỉ cháo rau mà ngập tràn hạnh phúc.

 

Ông Sùng là một lão già dê không nên nết “già không bỏ, nhỏ không tha”, dù biết Hạ đã lập gia đình, chồng con đề huề thế mà vẫn lẽo đẽo theo tán tỉnh, buông những lời sỗ sàng. Chính vì không lung lay được lòng thủy chung của Hạ, chính vì ghen tức với Hậu, chính vì lòng dạ ích kỷ, nhỏ nhen mà ông Sùng đã nhẫn tâm phá tan một gia đình hạnh phúc, khiến cha con ly tán, chồng vợ đôi đàng. Để rồi mỗi thân phận con người bị dòng đời xô đẩy tựa cánh bèo trôi.

 

Hậu bị bắt khi lính phát hiện trong thúng hột vịt của anh có giấy truyền đơn. Hạ nghe như đất đang sụp đổ dưới chân, cô gởi con thơ cho mẹ già chăm sóc, còn mình chạy khắp nơi tìm cách minh oan cho chồng. Vì Hầu, cô chẳng quản cực khổ, khó khăn, nắng chan mưa gội, thân gái dặm trường lặn lội lên tận đất Sài Thành tìm luật sư cứu chồng. Giữa thời buổi loạn lạc, “Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều”, thấy cô là gái quê, thật thà, hoàn cảnh khốn khổ đã không giúp đỡ còn lường gạt lấy hết tiền của cô. Án oan của chồng chưa được giải, tiền bạc lại bị gạt không còn một đồng, thân gái bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời xuôi ngược. Nhưng Hạ vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên trì tìm luật sư giúp chồng. Số trời đưa đẩy, Hạ gặp được luật sư Cao Thành Lễ – người mà cô tình cờ gặp một lần, tại bến phà năm nào. Xót thương cho hoàn cảnh bi ai của Hạ, luật sư Lễ dù trong nhà đang có chuyện rối ren, cũng hứa giúp đỡ cô mà không cần tiền bạc, còn tốt bụng cho cô tá túc tại nhà.

 

Phận Hậu, sau khi bị bắt giam, trong một lần tội nhân làm loạn trốn ngục, Hậu cũng làm liều nhảy xuống sông bỏ trốn. Tìm về quê xưa thì làng xóm hoang tàn, đổ nát, người thân ly tán chẳng biết sống chết ra sao. Hậu lưu lạc lên chốn Sài Thành, tình cờ anh gặp được Cao Thành Nghĩa (em trai Thành Lễ) buồn cho số phận là đứa con riêng, nên anh bị ông Thân xem thường, bạc đãi, rẻ khinh dù anh có cố gắng thế nào cũng không bao giờ vừa lòng ông. Nghĩa say không phân biệt đông tây, Hậu có lòng đưa Nghĩa về tận nhà.

 

Trời cao khéo trêu người, nếu lúc này Hậu nấn ná lại biệt thư ông Thân, thì biết đâu đã gặp được Hạ, đã không phải lạc mất nhau thêm mấy năm dài đau khổ, để bi kịch nối tiếp bi kịch.

 

Nghĩa không cam tâm bị ông Thân xem thường, nên anh tìm cách hại anh trai của mình, làm xấu hình ảnh của Lễ trong mắt ông Thân. Chỉ có kéo Lễ về phía sau, Nghĩa mới có cơ hội thể hiện tài năng của mình, anh muốn ông Thân phải dựa dẫm, phục tùng anh.

 

Và Hạ cô gái xa lạ đáng thương chính là vật hy sinh trong chuyện tranh giành địa vị nhà họ Cao. Hạ cứ ngỡ ông trời thương xót cảnh khốn cùng, sau bao vất vả, cô cũng tìm được người cứu chồng. Nào ngờ, nửa đêm tỉnh giấc, Hạ giật mình, hoang mang tột độ khi nhìn thấy Thành Lễ quần áo chẳng chỉnh tề nằm kế bên mình. Lệ rơi thật dễ dàng dùng tay để lau đi, nhưng phải làm thế nào xóa vệt nước mắt khỏi trái tim mình. Hạ gào thét, gần như điên loạn khi nghĩ Thành Lễ đã cưỡng bức mình. Sao ông trời nhẫn tâm như vậy, vừa mới ban cho cô chút hy vọng nhỏ nhoi thì liền đẩy cô rơi xuống vực thẳm. Án oan của chồng chưa được giải, nay lại gánh thêm nỗi ô nhục thất tiết cùng chồng. Hạ điên cuồng lao ra khỏi nhà ông Thân trong cơn mưa nước mắt.

 

Lễ là người học cao hiểu rộng, nhân phẩm lại tốt anh tuyệt không thừa nước đục thả câu, làm chuyện đồi bại. Nhưng anh có miệng chẳng thốt nên lời, ngoài Nghĩa không ai chịu tin anh vô tội. Ngay cả Diễm Thu người con gái anh yêu nhất đời cũng đòi tuyệt giao cùng anh. Trong phút giây Lễ mất đi tất cả niềm tin và tình yêu.

 

“Ôi dòng đời, nhiều phong ba bão tố, nát tan rồi vàng úa cánh hoa xuân. Anh nơi đâu, phương nào lạc hướng đời, dấu chân buồn lặng lẽ bước đơn côi.”

 

Rời khỏi nhà ông Thân, Hạ cứ thế mà đi lang thang lòng mờ mịt không biết đi về đâu, cho đến khi cô gặp ông Sùng – lão già dê vẫn không chịu buông tha cho Hạ, để đánh tan nát niềm hy vọng của cô, ông Sùng báo tin rằng Hầu đã chết trong một lần trốn ngục. Hạ có cảm tưởng trước mắt cô, chỉ trong chốc lát như hoàn toàn sụp đổ, quá quẫn trí Hạ nhảy sông tự vẫn. May mà Thành Nghĩa xuất hiện kịp thời giành giựt Hạ từ tay “vua Thủy Tề”.

 

Nghĩa đưa Hạ đến sống tạm tại nhà Diễm Thu. Thu là cô gái hiện đại, mạnh mẽ, cá tính yêu hận rõ ràng. Thấu hiểu hoàn cảnh thê lương của Hạ, Diễm Thu hết lòng quan tâm, chăm sóc xem như chị em. Quả trái đất tròn, ông Sùng chính là cậu của Diễm Thu, sau lần Hạ nhảy sông tự vận ông Sùng đã biết sợ, không dám léo hánh đến làm phiền Hạ nữa. Nay ông lén đến báo tin cho Diễm Thu hay rằng làng quê bị tàn phá, mẹ và con của Hạ đã chết trong biển lửa. Hạ đã nghe được tất cả, lời bên tai giống như kim châm, đâm vào lòng cô đau nhói. Chồng chết, niềm tin yêu chỉ còn mẹ già, con dại thế mà lần thứ hai chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới bỗng sụp đổ dưới chân.

 

Năm năm dài thời gian không đủ để những vết thương lòng lành lặn theo năm tháng. Cô gái quê tên Hạ mộc mạc, bình dị, có nụ cười trong sáng ngày nào dường như đã chết. Hạ giờ đây đã hoàn toàn lột xác từ thể xác đến tâm hồn. Sau khi Diễm Thu đưa Hạ lên Đà Lạt tịnh dưỡng, Hạ đã gặp và lọt vào mắt xanh của Trịnh Tấn Bang (anh trai của Diễm Thu) – một doanh nhân thành đạt của xứ sở ngàn hoa. Cũng bắt đầu từ đó, Hạ âm thầm vạch cho mình kế hoạch trả thù nhà họ Cao – những người đã gieo rắc đau khổ và kinh hoàng xuống đời cô.

 

Kế hoạch năm nào Nghĩa cố công vạch ra không uổng phí, khi giờ đây anh trở thành người có tiếng nói cao nhất tại nhà họ Cao. Lễ vì đau buồn mối tình tan vỡ, thêm phần buồn giận gia đình chẳng ai chịu tin anh, Lễ bỏ về quê sinh sống với ruộng đồng, trở thành một chàng nông dân thật sự. Anh mượn sự bận rộn đi xua đi nỗi buồn trong tâm trí. Ông Thân vì buồn thương nhớ Lễ, nên nghe lời bạn bè sa vào con đường nghiện ngập, và Nghĩa sẵn lòng chu cấp thuốc đều đặn cho ông.

 

Hai năm dài, Nghĩa làm ăn qua lại cùng Trịnh Tấn Bang, nhờ sự giúp đỡ nhà họ Trịnh mà Nghĩa gầy dựng được sự nghiệp. Hạ là người có ơn phải trả, việc Nghĩa cứu cô năm xưa, Hạ vẫn ghi nhớ trong lòng, nên hết lòng giúp đỡ anh trong sự nghiệp. Khi Nghĩa biết Hạ bây giờ đã trở thành bà Trịnh Tấn Bang thì vừa mừng vừa lo, nhưng hơn hai năm dài chuyện làm ăn vẫn thuận lợi, nên Nghĩa đặt hết lòng tin vào Hạ.

 

Nói về Hậu, sau lần tưởng chừng gặp gỡ bèo nước với Nghĩa, cảm thông hoàn cảnh của Hậu, Nghĩa đã nhận Hậu vào làm tài xế cho gia đình, đối xử với anh như anh em, không hề phân biệt chủ tớ. Khi có được việc làm ổn định, Hậu bắt đầu tìm kiếm tung tích những người thân, dù năm năm qua vẫn bặt vô âm tín, sống chết không tường, nhưng Hầu vẫn chưa một lần từ bỏ. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Hậu cũng đã tìm tung tích của mẹ vợ cùng con. Nhưng niềm vui không trọn vẹn vì mẹ vợ anh đã chết, con thì đang được nuôi nấng tại Bảo An tự. Hậu vừa đi không bao lâu, thì Hạ lại đến nhà ông Thân.

 

Tưởng chừng đã gặp nhau, thế mà định mệnh lần nữa khiến xui họ lại lướt qua nhau.

 

Hạ từng nói có ơn phải đền, nhưng còn thù cô vẫn không quên. Đứng trước mặt ông bà Thân bây giờ, không còn là cô Hạ dễ bị người khác ức hiếp năm nào. Chuyến hàng mà ông Thân đích thân ký kết có chở hàng quốc cấm, tương lai ông Thân sẽ ngồi tù, đây là cách trả thù ngọt ngào nhất mà Hạ dành cho Thành Lễ.

 

Chính lúc này, bà Thân mới nói cho Hạ biết một sự thật mà bà cũng vừa mới biết. Số phận sao khắc nghiệt đến thế khi cô dùng mọi cách để níu kéo hy vọng thì đành tâm cướp đi tất cả của cô. Khi cô đã buông bỏ, trái tim đã lạnh buốt như sương đêm thì bất ngờ đem trả cho cô tất cả.

 

Hạ rất vui sướng khi biết chồng và con vẫn còn sống nhưng nghĩ đến tình cảnh trái ngang hiện tại máu cả người cô như muốn đông lại. Hạ không thể phụ Tấn Bang cũng không muốn rời xa Hậu, xa con, thôi thì để vẹn vẻ đôi đường Hạ đành chọn xuống tóc quy y, nương nhờ cửa Phật.

 

Ngày tháng trôi qua, trong giấc mơ anh vẫn mong về cô, mong ta có nhau như thuở ban đâu. Trải qua bao sóng gió, khó khăn biết mấy anh mới gặp lại người thương. Hậu nhất quyết không chịu buông tay, để cho một người thương khóc một người xa. Nếu lần nữa đánh mất Hạ, chẳng khác nào lần nữa anh đánh mất lý do vì sao anh sống trên thế gian.

 

Sau khi Thành Nghĩa nhận hết mọi sai lầm, Diễm Thu đã về quê nối lại tình xưa cùng Thành Lễ. Cả hai đến tìm Hạ, giải thích chuyện năm xưa, Lễ chưa làm gì xúc phạm đến cô, và quan trọng Tấn Bang chọn là người đứng lại, chỉ cần Hạ hạnh phúc Tấn Bang cũng thấy ấm lòng.

 

Quãng đời gió bụi đã đi qua, anh sẽ nắm tay cô, chung tay xây dựng lại gia đình từ đống đổ nát. Cánh bèo trôi đã tìm được về dòng sông cũ, cũng hòa chung điệu hát yêu thương.

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...