Thính âm cung

Audio 'Bên Đường Danh Vọng'

Thể loại: Tuồng Cổ

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Quyên Chi

- Vũ Linh: Mạnh Thường Quân

- Minh Vương: Phùng Hoan

  • AUDIO
  • Nội dung

“Bao đêm trường, gởi tâm tư cùng ai, cánh hoa tình, hé nhụy khoe sắc thắm tươi. Bao nỗi sầu thấm mi buồn mam mác nhớ nhung. Mong chờ người đi trở lại nơi này”

 

Quyên Chi – tiểu thư trang đài, nàng ưu tư ngồi bên khung cửa gởi tâm tư buồn theo gió bay xa. Nàng yêu một người và đang nhớ nhung người ấy, buồn thay vì là phận nữ nhi Quyên Chi không thể mở lời bày tỏ, đành ngày qua ngày cất giấu tình cảm vào tim.

 

Tiếng hát u buồn của Quyên Chi ngăn cản bước chân của kẻ lỡ đường, đang định mượn tàng liễu chắn gió, mái hiên tránh sương làm quán trọ một đêm.

 

Bất ngờ có kẻ lạ ngồi bên mái hiên nhà, Quyên Chi đánh tiếng bảo rời đi, lời qua tiếng lại đã làm kinh động đến phụ thân nàng. Nhìn chàng lãng tử lỡ bước tuy đang nửa say nửa tỉnh nhưng mắt sáng, tráng cao, giọng nói lại vang vang khẳng khái hơn người khiến ông rất thích. Ông đã phá lệ mời kẻ lỡ bước nghỉ tạm nhà mình.

 

Hỏi qua mới biết chàng tráng sĩ lạ mặt chính là Phùng Hoan – kẻ chán đời, thích sống cuộc lang bạc, xem bốn phương là nhà. Ông và Phùng Hoan vừa gặp mà tưởng chừng như tri kỷ. Ông biết Phùng Hoan là người có tài, có chí chỉ là không gặp thời, không gặp được minh chủ. Chính vì thế ông đã có ý giới thiệu chàng theo về đầu quân cho học trò của ông hiện đang là tướng quốc của nước Tề.

 

Điền Văn – tự Mạnh Thường Quân chính là học trò của ông, cũng chính là người cướp mất trái tim bé nhỏ của Quyên Chi. Không biết nên trách nàng xấu số hay trách Mạnh Thường Quân quá vô tình để cho hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, để mặc Quyên Chi ngày nhớ đêm mong.

 

Đã hơn sáu tuần Mạnh Thường Quân vì bận việc triều chính không về thăm mái trường xưa. Nay rảnh rỗi được vài khắc, chàng liền quay về thăm. Gặp được anh Quyên Chi vui mừng khôn xiết cũng không tránh khỏi những câu hờn dỗi vu vơ.

 

Đúng như lời, thân phụ của Quyên Chi tiến cử Phùng Hoan về dưới trướng giúp đỡ cho Mạnh Thường Quân. Anh hùng trọng anh hùng, Mạnh Thường Quân chính là minh chủ mà Phùng Hoan đang mong chờ theo phò dựng thế lập thân, Phùng Hoan chính là kẻ sĩ tài ba, trung thành mà Mạnh Thường Quân tìm kiếm trong hơn ba ngàn tráng sĩ đang có mặt tại dinh phủ - người đủ sức tài cùng anh cứu thế an bang.

 

Mạnh Thường Quân đến không báo trước và rời đi cũng không một lời từ giã, lần nữa lại khiến nàng Quyên Chi bé nhỏ ưu tư, nàng tự nói những lời cay đắng, mỉa mai…mỉa mai cho tình yêu thầm lặng của mình. Nghe lời than thở buồn bã của Quyên Chi, Phùng Hoan đồng cảm, không sao chịu được, Phùng Hoan nhìn được có chút bối rối, có chút u thương, có chút ánh sáng của tình yêu trong ánh mắt của Quyên Chị khi nhắc đến chàng Tướng quốc trẻ tuổi tài ba, chàng liền bịa lời an ủi nàng rằng Mạnh Thường Quân có gởi lời tạm biệt, nếu rảnh nàng hãy đến dinh phủ mà thăm anh.

 

Phùng Hoan muốn đứng ra làm mai mối, nếu Quyên Chi chịu thú thật lòng mình. Là phận nữ nhi, lại bị Phùng Hoan thẳng thắng nói trúng tim đen của mình như thế khiến nàng ngượng ngùng, xấu hổ ghét chàng hơn.

 

Một tiểu thư khuê các luôn sống trong khuôn phép lễ nghi.

 

Một chàng lãng tử sống bất cần, gàng gàng, có bề ngoài phóng túng luôn xem nhẹ mọi chuyện như không.

 

Dường như ngay từ đầu nàng và anh khắc khẩu với nhau.

 

Cuối cùng Phùng Hoan cũng đến phủ tướng quốc, nào ngờ anh lại gặp Hồ Thái Mỹ - người từng đầu ấp tay gối với mình. Một người vợ đẹp, một mái ấm nhỏ không đủ trói chân lãng tử, trong một đêm buồn mưa gió Phùng Hoan không từ mà biệt, để Hồ Thái Mỹ ôm lấy tương tư. Thế sự đổi thay, cuộc đời vội vã giờ đây Hồ Thái Mỹ đã trở thành người đẹp bên cạnh Mạnh Thường Quân.

 

Phần, Phùng Hoan là người thẳng tính không thích khom lưng, nịnh hót cũng làm mất lòng không ít người. Huynh trưởng – người đứng đầu trong ba ngàn nghĩa sĩ biết được gúc mắc giữa Hồ Thái Mỹ cùng chàng đã thuận nước đẩy thuyền, bày kế lợi dùng nhan sắc khuynh thành của Thái Mỹ khiến Thường Quân đuổi Phùng Hoan ra khỏi Tướng quốc phủ.

 

Ngao ngán nhìn cảnh Mạnh Thường Quân đỉnh đỉnh anh minh nay lại say sưa bên chén rượu bên cạnh mỹ nhân, dù hết lời can gián vẫn không thể kéo Thường Quân ra khỏi đam mê, tức lòng Phùng Hoan muốn bỏ đi, đời sương gió lại trở về gió sương.

 

Đi không được vài bước thì Phùng Hoan gặp Quyên Chi – nàng dâng lệnh của phụ thân đêm sâm đến cho Mạnh Thường Quân. Nàng vẫn còn giận vì lời nói vô tình của anh ngày nào nên không tiếc lời chỉ trích, lên án tính cách của anh.

 

Phùng Hoan cũng rất mong mình nghĩ sai, rất mong Quyên Chi đối với Mạnh Thường Quân đơn thuần chỉ là một tình bạn thuở ấu thơ. Nhưng yến ẩm ở Vọng Nguyệt Đình đã nói lên tất cả, những gì Phùng Hoan nói là đúng.

 

Quyên Chi nghe trái tim từng giọt máu tình đang nhỏ giọt thẫm đẫm lòng mình. Nàng tự trách mình đã mơ mộng ảo huyền, xây lâu đài trên cát, để giờ một mình khóc thầm. Nàng ước gì mình không còn tim để ngu si rụng động, không còn hồn để mộng, để mơ. Phùng Hoan lần nữa bên cạnh an ủi.

 

Tháng năm sẽ lãng quên, thời gian là thuốc giải, đau khổ rồi sẽ qua nhưng liệu Quyên Chi có còn tìm được niềm vui khi nàng đã vấn thân đi trên con đường một chiều không lối thoát.

 

Sau khi Phùng Hoan rời đi, Mạnh Thường Quân bị Từ Kiến Đạt vụ oan phản quốc, vua hạ chỉ tru vi tam tộc, anh đang trên đường bị áp giải về kinh chịu tội. Một ngày cũng nghĩa cũng ơn, Phùng Hoan đến tiễn đưa anh lần cuối. Mạnh Thường Quân cười cho trò đời dâu bể, khi vinh quang thì kẻ dạ người hầu, đến khi thất thế sa cơ chỉ có một Phùng Hoan nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.

 

Quyên Chi và thân phụ nghe tin Mạnh Thường Quân bị bắt cũng đến thăm. Nàng và cha hết lời cầu xin Phùng Hoan giải cứu cho Thường Quân. Bởi còn nặng nghĩa ân, Phùng Hoan ra tay giúp đỡ.

 

Từ Kiến Đạt biết tin, Mạnh Thường Quân được cứu sống liền cho quân truy đuổi, hắn muốn diệt cỏ tận gốc. Nếu anh sống thì hắn sẽ chết. Hắn đã lỡ dấn bước trên con đường danh vọng, đã không thể quay đầu. Hồ Thái Mỹ bắt đầu hối hận chỉ vì chút hờn ghen, ích kỷ của mình mà đã hại một đấng trung lương. Khi thấy Hồ Thái Mỹ không còn giá trị lợi dụng, Từ Kiến Đạt nhẫn tâm móc đui mắt của nàng.

 

Cũng chính lúc này, phụ thân của Quyên Chi đã tìm gặp vua minh oan cho Mạnh Thường Quân, Từ Kiến Đạt bị xử phân thây. Riêng Thái Mỹ với đôi mắt mù lòa trở về tửu lầu xưa, nàng sẽ chờ đợi ngày đất nước thanh bình cùng Phùng Hoan nối lại bản nhạc tình đã lỗi đi một nhịp.

 

Còn Thường Quân qua một lần sóng gió, chàng có nhận ra đâu mới là chân tình của đời mình. Có nhận ra bên cạnh mình vẫn luôn có người con gái chờ mong, chỉ cần anh quay người lại sẽ liền nhìn thấy nàng vẫn đứng đó dõi mắt theo bóng hình anh hay là mãi mãi đánh mất đi một viên ngọc quý?

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >