Thính âm cung

Audio 'Đường Tình Hai Ngã'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Thu

- Minh Vương: Thanh

  • AUDIO
  • Nội dung
Niềm tin như một tờ giấy, một khi đã nhàu nát thì không thể hoàn hảo được nữa. Bạn có thể san bằng nó và cố làm nó phẳng lại lần nữa, nhưng nó sẽ không bao giờ hoàn hảo một lần nữa.
 

Trong tình yêu cũng thế, ngoài tình yêu chân thành dành cho nhau, quan trọng hơn hết chính là niềm tin dành cho đối phương.

 

Thanh và Thu cùng lớn lên bên nhau rồi tình yêu cũng lớn dần, lớn dần theo năm tháng. Cho đến khi Thanh lên Sài Gòn tiếp tục theo đuổi đam mê trở thành họa sĩ thời trang, còn Thu vẫn ở lại quê nhà.

 

Tình yêu của họ vẫn rất thắm đượm, mỗi khi Thanh về họ vẫn có nhau, cả hai cùng dệt ước mơ tương lai tươi sáng cùng nhau mở một cửa hàng thời trang, chung sức chung lòng vợ chồng có nhau.

 

“Mộng ước tình xuân là bài ca huyền diệu, sẽ mãi mãi ngân vang theo nhịp điệu cung đàn. Nâng cánh hồn ta giữa rừng hoa muôn sắc chẳng phai màu, đó là kỳ vọng ngày mai êm ấm.”

 

Để ghi dấu lời hẹn ước, Thu tặng Thanh chiếc khăn tay có thêu cành hoa mai tượng trưng cho mùa xuân hạnh phúc.

 

Để giao ước, Thanh tặng cô chiếc nhẫn để làm tin.

 

Không bao giờ, Thu có ý giẫm bước lên cao dù xung quanh rất nhiều người có điều kiện hơn Thanh theo đuổi. Điển hình chính là Tùng – cũng là một người bạn thuở nhỏ, xa cách nhiều năm không gặp. Nay trở về tìm thăm. Có lẽ, Tùng vừa gặp thì đã yêu cô bạn nhỏ ngày nào, nhưng tiếc anh đã trễ chuyến đò tình.

 

Mọi chuyện sẽ bình yên trôi êm như nước xuôi dòng, nếu như không có lời đề nghị của Xuân – cô bạn học dưới Thanh một khóa, về tận quê tìm anh.

 

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ, lần đầu gặp nhau cả hai có chút khó chịu, nhất là Xuân, khi bên cạnh Thanh lại có một cô bạn láng giềng thật thân, xinh đẹp, dịu dàng lại chẳng kém phần cá tính.

 

“Cô bạn láng giềng thật thân” – Không phải trước đó đã hẹn ước cùng nhau. Tại sao, ngay lúc này anh không giới thiệu cho Xuân biết Thu chính là người yêu của anh, người mà anh muốn chung đường cả đời?

 

Nhưng dù có nói hay không, Xuân cũng quá dễ dàng nhận ra điều đó. Xuân ngỏ ý mời Thanh về làm cho công ty của ba mình. Đây cũng là một dịp may, để anh học hỏi, trau dồi kinh nghiệm chuẩn bị hành trang cần thiết cho con đường lập nghiệp sau này.

 

Thu không muốn anh dính dáng đến Xuân, nhưng những gì Thanh nói cũng chẳng vô lý. Cái anh đang lo là tương lai của cả hai sau này.

 

Và một lần nữa, tình yêu của họ được thời gian thử thách, chỉ cần đủ niềm tin và tình yêu đủ lớn thì dù kẻ chân mây người góc bể cũng sẽ về bên nhau.

 

Xuân – cô gái kiêu kỳ, chanh chua, ích kỷ, háo thắng. Cô gái thành thị, xinh đẹp sao có thể thua một cô gái quê nghèo. Bao nhiêu thư Thu gởi lên cho Thanh điều bị cô ta chặn lại và xé bỏ. Thanh thì vẫn vô tư, không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh có thắc mắc đã ba, bốn tháng không nhận được thư của người yêu. Vậy tại sao anh không chịu quay về tìm hiểu. Cho đến một ngày, anh nhận được thư của Trúc – em gái của anh báo tin Thu sắp lên xe hoa về nhà chồng. Lúc này, Thanh bàng hoàng như người rơi xuống vực sâu. Anh tức tốc quay về thì chỉ còn biết gục đầu đau khổ. Hoa lá rụng tơi bời trên khắp lối như khóc duyên tình trắc trở một chiều tang.

 

Đau khổ, xót xa, tuyệt vọng. Thanh không hiểu vì sao Thu lại vội vàng quên câu hẹn ước, vội vàng tách bến sang ngang.

 

Nói về Tùng – anh là một thanh niên tốt, kể từ ngày cưới Thu về làm vợ, anh đều chu toàn mọi chuyện. Anh biết, sống bên cạnh mình Thu không có tình yêu trọn vẹn, sâu trong ánh mắt cô vẫn mang nặng nỗi buồn. Tùng tự nhận hết mọi lỗi lầm về mình, một mình ôm lấy khổ sở cho đến ngày anh lâm bệnh trầm kha (chắc bệnh phổi, nghe ho quá trời). Tùng mới trút hết tâm sự, Thu nghẹn ngào nước mắt như mưa, bất chợt nhận ra cô cần Tùng dường nào.

 

Hai năm qua cô đã lãng phí quá nhiều thời gian và tình cảm cho một mối tình đã xa. Người bên cạnh lại không biết trân trọng, nắm giữ để giờ chỉ còn là ray rứt.

 

Một năm, một năm nữa lại trôi qua. Từ ngày Tùng mất, Thu bồng con về sống cùng mẹ làm nghề “gõ đầu trẻ” tại một vùng của tỉnh Cần Thơ.

 

Trái đất quả hình tròn, không ngờ một trong những học trò của Thu chính là con của Xuân, nhưng chồng của Xuân lại không phải là Thanh.

 

Bao nhiêu nghi vấn xuất hiện trong đầu. Vậy ngày ấy, ai là người đã gởi thiệp hồng cho cô báo tin rằng Thanh và Xuân kết hôn, cũng chính vì quá hận mà cô đã vội vàng nhận lời làm vợ Tùng. Thông qua Trúc, cô lại biết từ ngày mình lấy chồng, Thanh cũng bỏ đi biệt dạng.

 

Ai! Là ai đã dựng nên vở bị kịch này.

 

Lời giải đáp đã có, khi cả ba Thanh – Thu – Xuân đối diện cùng nhau. Xuân đã cúi đầu nhận lỗi, chính cô đã gây nên cớ sự. Xuân mong Thanh và Thu có thể nối lại tình xưa.

 

Giờ đây, sự thật đã sáng tỏ, cô và anh không biết nên khóc hay cười, nên trách bản thân mình đã không đủ vững niềm tin hay trách Xuân tạo nên sóng gió. Giữa họ đã hình thành bức tường ngăn cách, bốn năm đã trôi qua, đủ để tình yêu trong Thu trở thành mớ tro tàn. Hơn hết cô còn có bổn phận lo cho con dại. Tình yêu ngày nào xin gởi lại gió mây.

 

“Còn gì khi đã ly tan

Dòng sông chảy xiết, người sang lỡ đò.”

 

Cái kết thật buồn nhưng phải có. Đây cũng là bài học cho những kẻ đang yêu hoặc đang dấn thân vào con đường đầy hoa thơm cỏ lạ mà cũng lắm chông gai. Đừng vội nói lời yêu, nhưng khi chia tay cũng đừng quá vội vàng. Để khi chợt nhận ra sai lầm, thì đã không còn đường quay trở lại.

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >