Thính âm cung

Audio 'Em Là Cánh Hoa Rơi'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Đậu Rồng (Khiết Linh)

- Minh Vương: Mục Nguyên

- Linh Tâm: Dương Đằng (ba ĐR)

- Mạn Đình: Kim Thoa (mẹ ĐR)

-...............................

  • AUDIO
  • Nội dung
Khi tình yêu bị gia đình từ chối bởi tiền tài danh vọng thì đôi lứa trở nên đơn độc, lạc lõng giữa dòng đời. Họ phải sống tự lập với đồng lương ít ỏi và gặp bao khó khăn. Sự thiếu thốn khổ cực khiến họ mang bệnh tật và gục ngã… Ngăn cách tình yêu, từ bỏ con cái – các bậc cha mẹ đã vô tình phá vỡ hạnh phúc lứa đôi và gây ra bao thảm họa cho chính con cháu mình.
 

Đậu Rồng là kết quả của mối tình chung thủy, vượt qua định kiến giàu nghèo giữa Dương Đằng và Mạn Đình. Mối tình của họ không được cha Mạn Đình chấp thuận và họ đã ra đi để xây dựng hạnh phúc. Vì phải sống trong thiếu thốn vất vả, Mạn Đình đã qua đời khi sinh con. Đậu Rồng lớn lên trong sự đùm bọc của cha và người mẹ kế Ngọc Lan – người phụ nữ nhân hậu, dịu hiền. Khi Đậu Rồng lên chín, cha cô gặp tai nạn và từ giã cõi đời. Ngọn lửa quái ác đã cướp đi mạng sống của Dương Đằng thì ba mẹ con Ngọc Lan cũng bị ngọn lửa cuộc đời thiêu đốt kể từ đây.

 

Để có điều kiện lo cho Đậu Rồng và em, Ngọc Lan đã lấy ông Nghiêm. Cứ ngỡ ông ta là một người giàu có, ba mẹ con sẽ có nơi nương tựa, nào ngờ hắn chỉ là một kẻ nát rượu, vũ phu. Hắn thường xuyên đánh đập hành hạ Ngọc Lan và Đậu Rồng. Chuỗi ngày kinh hoàng ấy, mẹ con Đậu Rồng luôn sống trong nước mắt. Đến một năm đó, cơn lũ kéo về đã cướp mất luôn sinh mạng của mẹ Ngọc Lan và em. Kể từ đây, Đậu Rồng chỉ còn một mình đơn độc, lẻ loi trên đời.

 

Ba năm dài sống trong nhục nhằn, khổ sở. Giá mà Đậu Rồng có thể chết cùng cha mẹ thì hay biết mấy. Mười bốn tuổi, Đậu Rồng càng lớn càng xinh đẹp, tên bố ghẻ đốn mạt nào dễ buông tha. Hắn đã bỏ công nuôi một đứa trẻ lạ xa thì nay đã đến lúc phải nhận được hồi đáp.

 

Đậu Rồng van xin, kêu gào trong tuyệt vọng. Đáng tiếc, tên Khiêm hắn sống thiên về phần “con” hơn phần “người”. Không, hắn còn thua cả súc sinh không bằng cầm thú.

 

Cuộc đời Đậu Rồng như được kết tạo từ những sợi tơ buồn. Chỉ mới mười mấy tuổi đầu đã gánh quá nhiều đau thương bất hạnh, trên người hằn sâu vết thương thể xác lẫn tâm hồn. Cơn ác mộng kinh hoàng này biết đến ngày nào mới phôi phai. Không thể sống mãi ở nơi địa ngục trần gian này, Đậu Rồng mang tấm thân đầy thương tích bỏ đi, dù vô cùng bỡ ngỡ về con đường phía trước.

 

Mười Năm Sau!

 

Cô bé Đậu Rồng ngày nào giờ đã trở thành nàng thiếu nữ Khiết Linh xinh đẹp – con gái nuôi của giám đốc bệnh viện. Năm ấy, cô bé ngất xỉu trước cổng bệnh viện, may được Trần Phi – con trai giám đốc bệnh viện cứu sống. Từ đó, cuộc đời cô bé Đậu Rồng bước sang một trang mới. Nhưng quá khứ tối tăm kia vẫn chưa thể xóa nhòa trong tâm trí.

 

Khiết Linh sống khép kín, lạnh lùng. Nàng như một đóa hoa kiêu sa, lộng lẫy tự giam mình trong nhà kính, mặc cho bao nhiêu trái tim si vỡ vụn. Cho đến một hôm nàng tình cờ gặp được Triển Mục Nguyên – 28 tuổi, tốt nghiệp ngành báo chí hiện là giảng viên trường đại học.

 

Mục Nguyên tự cho mình là chàng trai tự phụ, kiêu căng, đầy tự tin. Bên cạnh anh chẳng thiếu những cô gái đẹp tỏ tình, nhưng trái tim anh chưa một lần rung động. Có phải trời cao trừng phạt anh chăng, để giờ đây anh phải si lụy trước một Trần Khiết Linh lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

 

Khiết Linh đang độ tuổi thanh xuân, cũng từng dệt mộng mơ cho riêng mình một mối tình đẹp, tìm được cho mình một người yêu thương thật lòng. Đối diện với tấm chân tình của Mục Nguyên, nàng bắt đầu nghe trái tim mình xao xuyến.

 

“Đâu phải tôi vô tâm, làm ngơ trước tình yêu tha thiết. Đang ở tuổi thanh xuân nào ai không ướp mộng ươm mơ. Quen biết chưa bao lâu, thì xin đừng nên vội vã khi thốt tiếng yêu đương, vì anh nào biết về tôi. Đường đời nhiều hoa thơm, đừng say sưa với hương ngọt ngào. Rồi khi lòng nghe đau, thì đôi chân lún sâu trong vũng sầu.”

 

Khiết Linh cố chặn đường ngăn ngõ, thì Mục Nguyên càng ra sức vượt chướng ngại. Anh yêu nàng từ lần đầu gặp gỡ, đối với anh cô như quyển sách huyền bí mà anh muốn dùng cả đời khám phá.

 

Trái tim của nàng đâu phải hình thành từ sắt đá. Nàng đánh liều cược với số phận, thử một lần mở ngỏ con tim đón hình bóng Mục Nguyên. Nhưng tình yêu ấy không trọn vẹn, càng yêu anh bao nhiêu nàng càng lo sợ tình tan vỡ. Nếu một ngày, Mục Nguyên phát hiện ra được sự thật thê lương kia, liệu anh còn yêu nàng không?

 

Trần Phi thấu hiểu nỗi khổ tâm mà Khiết Linh đang mang nặng. Nàng là cô gái trong sáng, thuần khiết chuyện xảy ra trong quá khứ chỉ là tai nạn. Nàng dư tư cách đón nhận và có tình yêu đẹp. Trần Phi khuyên nàng hãy quên quá khứ và cũng đừng nên nói cho Mục Nguyên biết.

 

Lần nữa, Khiết Linh đề nghị chia tay, nàng thật không đủ dũng khí nắm giữ tình yêu này. Mục Nguyên cũng quyết liệt phản đối. Nàng chỉ dám bộc bạch nàng chỉ là con nuôi của giám đốc bệnh viện, còn chuyện kia nàng chẳng cách nào mở lời.

 

Rồi ngày cưới cũng sắp đến, Khiết Linh tạm quên đi mọi chuyện sống trong hạnh phúc.

 

Chính ngay lúc này, thì ông Khiêm lại xuất hiện phá tan nát tất cả. Mười năm trước ông đã cướp đi sự trong trắng của nàng, mười năm sau ông ta lại nhẫn tâm đập tan hạnh phúc mà khó khăn lắm nàng mới có được. Sao trên đời lại có một tên đốn mạt, đê hèn, vô lương tâm đến thế. Ông ta chỉ lãnh án ba năm rưỡi tù là quá nhẹ, đáng lý phải nhốt suốt đời tránh ra ngoài làm hại người khác.

 

Sự thật cũng đã được phơi bày, Mục Nguyên như rớt xuống tận cùng địa ngục. Anh tuyệt tình nói lời chia tay, còn gieo thêm tiếng đắng lời cay trách hờn Khiết Linh lừa dối.

 

Nàng còn có thể làm gì, mặc nước mắt đau thương tuôn rơi, nghe từng lời trách hờn từ anh mà lồng ngực mình đau nhói. Cuộc chia tay kết thúc trong nhẹ nhàng.

 

Không lâu sau, Trần Phi đến tìm vì không thấy Khiết Linh về nhà. Lúc này, Mục Nguyên bắt đầu lo sợ, anh và Trần Phi đi ra bờ hồ kiếm nàng, chỉ kịp nhìn thấy chiếc thuyền trắng trôi đơn độc giữa dòng.

 

Nơi đây, chứa quá nhiều kỷ niệm của hai người. Khiết Linh chọn nơi này để kết thúc cuộc đời sầu đắng của mình. Nàng để lại cho Mục Nguyên lá thư vĩnh biệt.

 

“Em là một cánh hoa rơi

Xác xơ thân phận, tả tơi linh hồn”

 

Mục Nguyên ôm thi thể đã lạnh băng vào lòng mà khóc thương, hoài cảm. Anh khóc gì đây? Một người xấu xa, ích kỷ. Anh chỉ nghỉ đến bản thân mình, đến danh dự nhà anh mà không một chút đứng ở hoàn cảnh của Khiết Linh suy nghĩ. Khi muốn chiếm được tình cảm của Khiết Linh thì ra sức, ra lòng đeo đuổi. Đến khi mọi chuyện lỡ làng thì nhẫn tâm nói tiếng chia tay. Anh đồng cảm nhưng không đủ can đảm cứu vớt và bảo bọc cuộc đời người mình yêu. Người như anh, không xứng đáng có được hạnh phúc Mục Nguyên ah.

 

Ở thế giới loài người ô trọc này, Khiết Linh đã thua trắng tay trước số phận!

Ở thế giới xa xôi nào đó, bình yên và hạnh phúc nhé cô bé Đậu Rồng!

     Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >