Thính âm cung

Audio 'Khóc Nữa Đi Em'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Huyền Trân

- Vũ Linh: Nhật Linh

- Linh Tâm: Nghĩa

- ..............

  • AUDIO
  • Nội dung
Huyền Trân cô nữ sinh đại học xinh đẹp nhu mì có khối chàng theo đuổi. Nhưng nàng luôn lạnh nhạt thờ ơ với những lời trêu hoa ghẹo nguyệt để bao người phải trồng cây si. Trong đó có chàng sinh viên tên Nghĩa cũng đêm ngày đeo đuổi và ao ước được làm nô lệ dưới chân nàng. Trân bỏ mặc mọi chàng trai hào hoa giàu có để yêu Nhật Linh – một chàng sinh viên nghèo nhưng chịu khó vươn lên, cả hai trao nhau từng lời hò hẹn.
 

Vì hoàn cảnh Trân phải nghỉ học. Hai năm sau tình cờ Nghĩa gặp lại Trân trong hiệu may nàng đang học nghề. Cả hai ôn lại chuyện xưa, biết Nghĩa cũng có cảm tình với mình nhưng không còn bao lâu nữa nàng và Nhật Linh sẽ cử hành hôn lễ. Nếu có thể nàng xin được làm em gái của anh và rất vui nếu anh đến uống rượu mừng cùng nàng.

 

Ai biết được, Nghĩa là “một kẻ gian ngoa miệng nói văn hoa nhưng trong bụng tính ra toàn những điều ác bá”. Nếu đã không được trái tim Huyền Trân thì việc nàng và Nhật Linh đám cưới cũng không thể nào diễn ra. Vì lúc còn là sinh viên hai người luôn đứng ở hai bờ đối nghịch. Ngoại trừ cái giàu ra thì Nghĩa luôn thua Linh về mọi mặt, kể cả người con gái hắn mơ ước cũng thuộc về Linh. Mối hận này hắn luôn ghi khắc trong lòng, khi Trân chưa là vợ chưa cùng Linh lễ bái tơ hồng thì vẫn còn cơ hội cho hắn thực hiện ý đồ đen tối.

 

Cái ngày hắn gặp Trân, Nhật Linh cũng đến tìm nàng. Hai người đàn ông đối mặt nhau, vẫn là giọng ngang tàng hắn luôn tìm cách khích bác hạ nhục Nhật Linh. Người quân tử luôn giữ được bình tĩnh trong lời nói và hành động, nhưng tên tiểu nhân như Nghĩa thì luôn tìm cách hạ gục anh. Hắn cầm chai thuỷ tinh tự đập vào đầu rồi gán tội cho Linh, đúng lúc Trân ra và nhìn thấy, mọi hiểu lầm đều đổ lên người anh. Dẫu có giải thích thế nào Trân cũng không nghe.

 

Thấy nàng càng quan tâm, Nghĩa càng được nước khiến anh không thể nào nhịn được nên tuôn lời không hay. Trân không chấp nhận sự thay đổi tính tình và cách hành sự lỗ mãng của người yêu, “bốn năm quen nhau không bằng một giây biết được” nên cô đề nghị hoãn lại hôn lễ. Với Linh chuyện không có gì lớn nhưng với Trân đó là “biểu hiện của thiên tư báo trước, là nguy cơ sụp đổ của tương lai”. Nhật Linh quyết dạy cho Nghĩa một bài học, hành động của anh khiến cho Trân tin ở quyết định của mình là đúng.

 

Nhân lúc Trân đến nhà chăm sóc cho Nghĩa, hắn dùng mọi lời ngon ngọt dụ dỗ ép buộc nàng đến với hắn. Bởi nhẹ dạ cả tin và sức hút của sự giàu sang, một phút sai lầm nàng đã đặt cái quý nhất của người con gái vào tay hắn. Đúng lúc Nhật Linh đến và chứng kiến mọi việc.

 

“Tôi đã nuôi dưỡng tình yêu trong chuỗi ngày mơ mộng. Hôm nay không biết khóc hay cười. Một bản tình ca em trao tôi phần điệp khúc với những lời dở dang đượm nét u sầu”.

 

Sau khi Linh rời đi, Nghĩa nhanh chóng giũ bỏ tất cả mọi chuyện và không tiếc lời xua đuổi Trân. Giờ phút này nàng mới thấy rõ bộ mặt tiểu nhân của Nghĩa, thì ra đây chỉ là một màn kịch do hắn dựng lên để trả thù Linh mà chính nàng là con chốt.

 

“Hãy mưa! Mưa lớn hơn nữa đi! Mưa cho trôi mọi nhục nhã mà tự tôi chuốc lấy. Cũng vì mơ mộng hão huyền mà tôi đã gây ra… Một phút sai lầm mà cam nhuốc nhơ, tấm băng trinh hiến dâng cho loài yêu. Than trách bây giờ nào ai có nghe, chỉ có mưa rơi lách tách mà thôi. Nhật Linh ơi em không còn đáng sống trên đời để nhìn mặt anh nữa. Xin vĩnh biệt anh! Từ nay dòng sông này sẽ ôm trọn thân em và tất cả ngu muội hồ đồ sẽ theo thủy triều trôi xuôi ra cửa biển. Để nhường chỗ cho thế gian này chỉ còn trong sạch thanh cao… Vĩnh biệt!”

 

“Huyền Trân ơi anh đang tìm em trong cơn mưa tầm tã! Em ở đâu?… Có lẽ nào dòng sông kia đã cuốn đi một con người mà tôi thương yêu nhất… Chiếc áo cô dâu em đã từng ao ước được mặc một lần để cùng sánh bước bên anh. Nhưng giờ em bỏ ra đi để lại sầu bi nơi dương trần anh gánh lấy. Anh thấy quanh đây không còn lẽ sống chỉ có gió đông đang lũ lượt kéo nhau về… Từ nay bờ sông này sẽ là nơi hò hẹn của hai ta. Anh sẽ chờ đợi em muôn đời trọn kiếp! Huyền Trân ơi!”

 

Hai mươi năm sau.

 

Người ở lại vẫn chờ vẫn đợi người ra đi. Cứ mỗi lúc trăng lên Nhật Linh lại ra bờ sông khóc lóc và gọi tên người tình. Tình ngỡ thiên thu mà giờ người đi kẻ ở, để lại cho anh cả một tình yêu nồng nàn hòa với dòng máu luân lưu âm ỉ chảy trong tim. (đàn ông thế này chắc tuyệt chủng hết rồi)

 

Vài tháng trước trên bờ sông này có một gia đình với ba người phụ nữ vừa chuyển đến. Trong đó có một cô gái tên Loan Trinh thường hay ra sông và hôm nay tình cờ gặp Nhật Linh, được anh tâm sự về chuyện tình giữa anh và người yêu. Trinh ngạc nhiên là trên đời vẫn còn một người đàn ông chung tình. Vì qua những gì cô chứng kiến, qua cuộc đời cô, dì cô và mẹ cô thì tất cả đàn ông trên đời này đều lọc lừa bằng mật ngọt đầu môi. Cô cũng đã yêu, nhưng vì chữ hèn sang mà cuộc tình ấy bị ngăn cản. Mọi thứ khiến cô chán nản cái cuộc sống nghèo hèn bần tiện.

 

Bi kịch xưa tái diễn. Hai mươi năm trước một người con gái cũng vì vật chất phù hoa, vì những lời ngon ngọt mà phụ bạc ân tình một người con trai sắp lấy làm chồng. Hai mươi năm sau con gái nàng lại đi vào vết xe đổ của mẹ. Trái ngang thay, người mà Trinh tin tưởng giao phó cả cuộc đời chẳng ai xa lạ ngoài Nghĩa.

 

Khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Loan Trinh và Nghĩa, Nhật Linh tìm đến nhà nhằm giúp cô thoát khỏi cám dỗ. Anh bàng hoàng khi nhận ra người trước mặt anh là Huyền Trân. Đúng, chính là Huyền Trân – người phụ nữ hai mươi năm anh chờ đợi. Nhưng hiện tại nàng chẳng còn nhận thức được gì ngoài cái tên Nhật Linh đã in sâu vào tâm trí. Nàng chẳng nói chẳng cười chỉ biết tuôn dòng lệ thảm. Nàng có nghe anh gọi không? “Huyền Trân ơi! Hãy tỉnh lại đi em và mau trở về thực tại để đón nhận tình anh trong rực cháy mong chờ. Anh vẫn yêu em dù năm tháng xa vời.” Và chính Loan Trinh là con của nàng, cô bé đang gặp nguy hiểm. Bằng mọi cách anh sẽ mang con về cho Trân, đời trước nàng đã khổ quá nhiều thì đời con nàng không thể gặp chuyện gì được.

 

Cũng may không quá trễ để ngăn chặn mọi hành động xấu xa của Nghĩa. Không ngờ cô gái ngây thơ khờ dại mà hắn lên kế hoạch hoàn hảo để chiếm đoạt lại là con gái ruột của hắn. Chẳng còn gì để có thể biện minh cho thú tính của mình, nhân cách một con người hắn đã đánh mất thì tư cách làm cha hắn cũng không còn. Nghĩa phải trả giá cho những gì mình gây ra. Nếu có chết trăm ngàn lần thì cũng không thể bù đắp lại gì cho người còn sống, cho cả Trân và con gái của nàng…

 

“Trân ơi, em có hiểu được gì không mà mắt em tuôn dòng lệ, em đang khóc cho mình hay đang khóc cho con. Không sao đâu em, anh tin rằng bao nỗi đau thương sẽ qua đi tất cả. Trời sẽ trả lại sự công bằng và tươi sáng cho em. Trân! Khóc đi. Em cứ khóc nữa đi em. Khóc cho cạn khô đi dòng thảm. Để mai này bên anh em sẽ không bao giờ khóc nữa đâu em.” (mèn đéc ơi, gặp anh nào nói với con như vầy chắc tim con ngừng đập lun chứ còn khóc gì nữa NN ơi…)

 

“Em khóc đi em khóc nữa đi em

Khóc để rồi quên một cuộc tình buồn

Còn biết tìm ai để mà giận hờn

Đêm này gặp nhau lần nữa thương nhớ biết bao giờ nguôi.

 

Mộng đẹp đời tôi đã bay cao vời

Lời xưa âu yếm trao người như mây như khói tan rồi

Kề tựa vai em sầu giăng muôn lối

Để nghe ân ái xa vời… tan nát lòng tôi.”

 

TB: Hông thể tưởng tượng được chị Trân có thể khóc suốt 20 năm ư, khóc mà hông biết mệt lun, rồi ngày nào cũng khóc sao tèng…!?!

Người kể: LụcNgọcBảo

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >