Thính âm cung

Audio 'Sau Phút Lỗi Lầm'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Lệ Thy

- Vũ Linh: Trung

  • AUDIO
  • Nội dung

“Hứa sẽ yêu đến trọn đời

Giờ đây sao anh nhẫn tâm bước đi theo người

Bỏ mặc mình em lê mãi bước chân đi về trong đêm tối

Khóc cho những yêu thương đang dần phai phôi…”

 

 

Cuộc tình đó ngỡ là thiên thu, người tình đó ngỡ là trăm năm. Nhưng ai có ngờ cả một công trình xây dựng bằng tình yêu và nước mắt bỗng sụp đổ bởi những ghen hờn nông nổi của Lệ Thy và Trung.
 

Cả hai đã yêu nhau bằng tình yêu chân thật. Mặc dù bị gia đình hai bên ngăn cản nhưng họ vẫn xây tổ uyên ương với hai trái tim vàng. Để bảo vệ tình yêu Trung cùng Lệ Thy bỏ nhà ra đi. Dù không áo cưới xe hoa không được dòng họ hai bên chấp nhận nhưng với Lệ Thy cô đã là vợ Trung, là người sẽ cùng Trung đi đến hết cuộc đời. Chỉ cần Trung không rời xa cô và bên cô mãi mãi, dù cực khổ cơ cầu thế nào cô cũng có thể chịu được.

 

Nhưng biển cả bao la luôn có những cơn sóng ngầm bất chợt. Có yêu nhau đến độ nào nhưng trong lòng còn lo âu và ngờ vực sẽ là nguyên nhân tiềm ẩn của một sự đổ vỡ. Khi trong lời nói của Trung có sự lo lắng về tương lai và cả một nỗi niềm chất chứa mà chính bản thân anh cũng không biết đó là gì. Điều bất ngờ hơn, Mỹ Trinh – em gái của Trung bạn học của Lệ Thy, tìm đến nơi anh trai và người yêu chung sống không ngoài những lời chê trách và khinh miệt Lệ Thy. Dù là bạn của nhau thời còn đi học nhưng Mỹ Trinh chưa bao giờ có thiện cảm với Lệ Thy. Nghèo không phải là cái tội, cái tội lớn nhất mà Trinh áp đặt cho Thy đó là tội làm cho Trung yêu say đắm để cãi lời cha mẹ bỏ nhà ra đi.

 

Mỹ Trinh cho biết, những gì anh trai mình làm cho Lệ Thy trong thời gian qua là quá đủ đã đến lúc anh phải quay về làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một đứa con trai. Ba mẹ sẽ cưới cho anh một cô vợ sang giàu không ai xa lạ với Lệ Thy. Lời nói của cô em chồng khiến cho Thy không khỏi lo lắng và suy nghĩ. Trung là cả nguồn sống là trái tim là cuộc đời của cô, nếu mất anh cuộc sống của cô hoàn toàn vô nghĩa.

 

Sau đó, cô bạn Kiều Thu đến nhà đưa cho cô những bức hình của Trung và Kim Duyên mà Kiều Thu tình cờ chụp được khi đi chơi ở Vũng Tàu. Giờ phút này Thy mới thật sự hiểu rõ lời Mỹ Trinh từng nói, có phải Trung đã thật sự thay lòng đã quên, bỏ tình yêu mà hai người từng chắt chiu nuôi dưỡng hay chăng? Những lời gạn hỏi, những câu chất vấn Thy dành cho Trung đều bị anh phủ nhận. Nỗi đau đớn và sự ghen hờn trong Thy quá lớn khiến cô không còn bình tĩnh mà tuôn ra những lời cay đắng. Trung hiểu Thy vì yêu anh mà ghen tương nóng giận nên anh cố gắng giải thích, nhưng mọi lời nói của anh ngay lúc này không có tác dụng. Cơn ghen đã lấn át suy nghĩ trong cô. Không thể chịu đựng được tính ương bướng của người yêu Trung muốn bỏ đi. Trong lúc mâu thuẫn, Thy đã làm Trung bị thương bởi con dao cô đang cầm trên tay. (đáng lý ra con dao đó phải ghim vào tim của thằng này)

 

Sức chịu đựng nào cũng có giới hạn và sự nóng giận bao giờ cũng gây ra hậu quả khôn lường. Việc làm trong phút nông nổi ấy khiến Trung không tin được đây lại là người anh yêu thương nhất. Sau khi ở bệnh viện trở về Trung chỉ để lại cho Thy một lá thư và đôi lời từ biệt.

 

“…Lá thư tuyệt tình anh gửi lại cho em chỉ có mấy dòng chữ thôi nhưng lại nghe buồn thê thiết. Mới hôm nào hai đứa bên nhau như hình với bóng, giờ phải chia xa khóc biệt ly tình. Quên hết sao anh những tiếng thề nguyền. Em có lỗi vì không dằn được cơn tức giận nên đã làm đau đớn tay anh. Nhưng Trung ơi! Anh chỉ đau trên thể xác mà thôi có đâu sánh được với em, trái tim đang rướm máu… Ví dầu tình bậu muốn thôi, bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra.”

 

Dẫu còn rất yêu Lệ Thy nhưng Trung đành phải ra đi, vì anh không thể chấp nhận được hành động xốc nổi của cô (có hơn gì người ta đâu mà nói người ta xốc nổi). Thà một lần nói ra hết để đừng gieo khổ cho nhau. Trung sẽ nghe theo lời ba mẹ cưới Kim Duyên làm vợ. Yêu nhau, bên nhau rồi xa nhau Trung mới thấm thía nỗi nhớ thương về người con gái anh đã từng yêu tha thiết, “anh là người vô tâm, không nghĩ suy nên giờ ôm khổ đau, làm sao chúng ta sum vầy khi dây oan trái ngăn rồi…”

 

Sự chia cắt sợi dây ân tình này đối với Trung là cả một biển trời sầu tủi, khi anh nhận ra mình đã sai thì mọi thứ đã quá trễ (ủa giờ mới biết mình sai hả). Bên Kim Duyên mà lòng anh mãi luôn hướng về nơi xa xăm ấy có một người con gái, đã đang và sẽ chờ đợi anh mãi mãi (ủa còn yêu mà đi lấy vợ chi, thứ này xài không được rồi).

 

Cùng là phận gái, Duyên hiểu được nỗi khổ đau mà cô bạn Lệ Thy của mình đang âm thầm gánh chịu, Thy đáng thương và tội nghiệp biết bao. Chỉ vì vâng lời cha mẹ mà Duyên nhắm mắt đưa chân về làm vợ Trung, cô hiểu nếu thật sự không yêu nhau thì chỉ mang đến đau khổ cho nhau, thà cô ra để tự giải thoát cho mình và cho cả anh. Khi Kim Duyên cho biết cô sẽ cùng mẹ sang Canada định cư và trả anh về với đường xưa lối cũ, cũng là lúc Trung nhận được lá thư của người yêu từ tay Kiều Thu.

 

“Gửi anh mấy dòng thư thay lời em. Đến nay không còn nhưng tình luôn trao về anh. Gửi anh chữ tình, trần đời không còn em mong sao bạn tình yên vui. Thư này giờ đây đến anh là xác em đã chôn nơi mồ hoang. Đâu còn mộng chi tái lai, hẹn kiếp sau chúng ta giao hòa…”

 

Trăm vạn lần anh cũng không thể nào ngờ “ngày anh sắm vai cùng cô vợ đẹp, đám cưới rỡ ràng hai họ chung vui thì có kẻ đứng bên đường mắt đẫm lệ nhìn sang, muốn gọi tên anh mà nghẹn ngào không nói được”. Rồi cô quay đầu bỏ chạy như lẫn tránh cảnh đau lòng nát ruột để xảy ra tai nạn thương tâm (huhu, cha mẹ ơi tóc xanh chưa kịp bới đã vào cõi hư vô). Vì bị thương quá nặng, Lệ Thy không thể vượt qua bàn tay tử thần. Trước lúc nhắm mắt cô tự tay viết lại cho Trung những dòng thư cuối cùng, dòng chữ trong thư chưa phai màu mực mà Thy đã vĩnh viễn ra đi vào cõi vĩnh hằng.

 

“Lệ Thy! Ngủ đi, hãy ngủ đi em! Ngủ muôn đời dưới lòng đất lạnh. Chuyện của chúng mình như cơn mơ tình ái. Giấc mơ tan rồi anh không còn gì nữa cả. Chỉ còn lại ta với ta thôi.”

 

Cho nên, tình yêu muôn đời vẫn là một bài toán khó. Không phải cứ sống tốt thì sẽ gặp được người yêu mình chân thành. Không phải cứ đắm say thì không phải đón nhận về hờ hững. Cũng đâu phải hôm nay tính chuyện đường dài thì ngày sau có thể mãi bền lâu…

Người kể: LụcNgọcBảo

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >