Thính âm cung

Audio 'Trả Lại Tình Em'

Thể Loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

  • Tài Linh      : Hạnh                                          
  • Minh Vương: Nghĩa
  • Thanh Hằng: Nhung                                         
  • Linh Tâm: Bình                                                                                                                                                                                             
  • AUDIO
  • Nội dung
"Dường như khi đã thật lòng yêu sâu đậm một người, ta sẽ tự nguyện muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho họ, chỉ để thỏa lòng yêu thôi, chứ chẳng phải vì chờ đợi họ sẽ trao lại gì cho ta cả.”
 

Hạnh – cô tá điền hiền lành xinh đẹp nhân hậu. Một người con gái tốt như cô đáng lý sẽ được hưởng hạnh phúc xứng đáng. Thế mà, Hạnh lại để con tim mù quáng, lầm lạc yêu người không nên yêu – đó chính là dượng hai Nghĩa – chồng của cô hai Nhung - con rể của bá hộ Thượng giàu có nhất vùng này.

 

Hạnh biết đây chỉ là mối tình si tuyệt vọng. Cô tự ví mình là kẻ ngồi đáy vực sâu mà mơ ước một thiên đường. Hạnh cũng nào mơ ước gì cao xa chỉ ngày ngày có thể nhìn thấy Nghĩa, trò chuyện đôi câu cùng Nghĩa thì cô đã thỏa lòng. Định nghĩa “hạnh phúc” đối với Hạnh chỉ đơn giản là thế.

 

Tại sao cuộc đời ít kẻ chính nhân lại lắm phường gian trá. Sống trong xã hội xem trọng tiền tài, thế lực thì những tá điền nghèo khó như Hạnh lại càng phải hứng chịu bất công của sự ác bá cường hào.

 

Nghèo đã là một cái tội. Đẹp như Hạnh lại càng tội.

 

Cậu ba Bình – kẻ phá gia chi tử, ăn chơi đàng điếm lại thêm thói trăng hoa sở khanh. Hắn ỷ mình là con bá hộ nên hống hách, khiêu căng thường hay trêu ghẹo gái nhà lành. Hắn ba lần bảy lượt đến nhà quấy rối, đụng tay đụng chân với Hạnh. Tức giận vì không thể làm cô xiêu lòng thuận ý, hắn lại nảy sinh lòng ghen tức, nói đen thành trắng là Nghĩa có tình ý với Hạnh. Khi nghe được chuyện này Nhung bàng hoàng và bắt đầu lung lay niềm tin ở đấng ông chồng mà mình đã hết mực yêu thương.

 

Không muốn mọi chuyện đi xa hơn, Nghĩa giúp đỡ Hạnh xuất phát từ tấm lòng trong sáng. Anh chẳng thể ngơ mắt nhìn một cô gái tốt như Hạnh bị vùi dập trong tay Bình. Nghĩa đến nhà tìm Hạnh khuyên cô cẩn thận vì từ nay anh sẽ không còn giúp cô được nữa.

 

“Bên cạnh dãy ngân hà lấp lánh, tản mạn ở cuối trời còn những ánh sao thưa. Bên cạnh khu vườn hồng ngào ngạt sắc hương lại có những bông hoa dại đang chán chường khép nép, chúng nó mang tâm trạng của loài hướng dương mộc mạc, đứng giữa trần gian mà mơ ước mặt trời.”

 

Lời của Hạnh mang đầy tâm sự sầu não bởi vì từ nay cô sẽ không còn được gặp người mình thương. Cô đã yêu anh suốt thời gian dài, trong lòng là bao nhiêu bão tố. Lúc dâng cao, lúc ào ạt, lúc ngả nghiêng, lúc xô bờ. Còn anh chỉ đứng ngoài thản nhiên, lặng lẽ không hề hay biết. Giá như một lần thôi, một lần thôi anh thấu được nỗi lòng của Hạnh. Suốt thời gian dài đã vì anh đau khổ, xót xa, ủ rũ. Cho dù nhiều lần con tim đớn đau, nhói buốt đến bật khóc. Vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ được. Nhưng biết làm sao hơn, khi anh trót xem Hạnh như một cô em gái đúng nghĩa.

 

Nỗi đau ẩn sâu trong trái tim còn đó, chính lúc này, Bình lại đến giở trò đồi bại, ép liễu nài hoa. Lúc đầu, Nghĩa vì tránh thêm sự hiểu lầm không đáng có, nên lánh mặt sau bụi rơm. Nhưng thấy chuyện chướng tai gai mắt, anh không thể nào nhịn được nữa, đã ra tay dạy cho Bình bài học.

 

Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Anh khuyên Hạnh nên trốn đi, nếu còn ở đây Bình sẽ chẳng buông tha cho cô, cho gia đình cô. Hạnh có lo lắng, có sợ hãi nhưng không phải cho mình mà cô lo cho anh. Nghĩa chỉ là con rể, Bình thì được ông bá hộ Thượng hết lòng chiều chuộng, yêu thương muốn trời được trời, muốn đất được đất. Cô không biết, ông Thượng sẽ đối xử với anh như thế nào, thà là cô ở lại cho dù mưa giông bão lửa cũng không muốn đi… nhất là cô không muốn xa anh.

 

“Ai đã cho tôi tình yêu

Dù tình buồn như đá xanh rêu

Dù mong manh như làn sương khói

Tôi đi rồi tình vẫn mang theo”.

Hạnh ra đi mang theo lời yêu chưa kịp nói.

 

Ba Năm Sau!

 

Người xưa có câu “không ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời”. Gia đình ông bá hộ Thượng vàng son một thời nay lâm vào cảnh khánh kiệt. Ông Thượng tủi nhục mà chết, Bình thì bị kết án chung thân vì tội cưỡng ép con gái nhà lành. Mọi chuyện thay đổi một cách chóng vánh.

 

Đã ba năm trôi qua, Nhung vẫn ôm mối hận trong lòng, cô vẫn cho rằng Hạnh chính là hồ ly tinh phá nát gia can nhà mình. Cô sai người lên tận Sài Gòn hành hung Hạnh để trả thù. Nào ngờ, Hạnh của hôm nay đã không còn là cô Hạnh tá điền nghèo khổ có thể dễ dàng để người khác ức hiếp như xưa nữa rồi. Muốn đụng đến cô không phải chuyện dễ. Nhờ vào hai vạn bạc mà Nghĩa đưa cho cô năm xưa, Hạnh đã gầy dựng cho mình một tửu lầu và trở nên giàu có.

 

Nghĩ đến Nghĩa phụ bạc cô và đang chung sống hạnh phúc bên Hạnh, trái tim hờn ghen lại sôi trào cuồn cuộn. Đến lúc này, khi cậu ba Bình đã bị kết án, tên thân cận mới thuật lại chuyện xưa Nghĩa và Hạnh hoàn toàn trong sạch, không như những gì Bình đã thêu dệt. Từ ngày chia tay nhau, anh đã về Năm Căn sinh sống không có bất cứ liên lạc nào với Hạnh.

 

Nhung vui mừng cũng đau khổ, xấu hổ vì quá hờn ghen mà chính tay cô đã phá nát hạnh phúc của mình. Cô bắt đầu hối hận, cô chợt nhận ra mình không thể nào sống thiếu Nghĩa. Nhung quyết đi tìm anh, cầu mong anh tha thứ và nối lại tình xưa.

 

Ba năm – hơn một ngàn ngày thương nhớ, chưa giây phút nào, Hạnh thôi nhớ về anh. “Trong tim khắc đậm một bóng hình, nhớ thương trĩu nặng tâm tình. Anh đâu biết rằng từng đêm em nhớ mong, được thấy anh trong giấc mơ.” Tình cờ, Hạnh nhìn thấy người gặp nạn ngất xỉu bên đường, mới hay người đó chính là Nghĩa. Anh vô duyên cớ bị một đám người hành hung. Là ông trời thương xót Hạnh, cảm động trước mối tình câm chung thủy của cô, nên khiến xui kẻ chân mây người góc bể gặp nhau chăng? Những tháng ngày kế tiếp, Hạnh luôn bên cạnh chăm sóc Nghĩa tận tâm tận lực, hết lòng hết sức. Liệu lần này, Hạnh có nắm giữ được tình yêu của mình không? Một tình yêu mà đã từ lâu cô chôn vùi trong cát bụi.

 

“Em muốn biết những đêm buồn gió bấc mưa đông

Ai sẽ là bếp lửa hồng cho anh sưởi ấm”

 

Nghĩa rất bất ngờ và không biết trả lời sao. Vì trước giờ anh chưa hề nghĩ tới và cũng trót đã xem Hạnh là cô em gái, có xa hơn chăng là sự biết ơn. Nếu có duyên nợ rồi sẽ thành đôi. Nghĩa nghĩ thế và Hạnh cũng tin như thế. Cô đã chờ đợi anh cả tuổi thanh xuân trong tuyệt vọng cho đến ngày nay nhen nhúm hy vọng thì Hạnh lại càng dốc lòng chờ đợi.

 

Hạnh trở về xem tình hình ở tửu lầu thì Nhung tìm đến. Cô kể anh nghe những sóng gió mà gia đình phải đối mặt trong những năm qua và hơn hết muốn cùng anh nối lại cung đàn dang dở. Đứng trước ngã ba tình, Nghĩa không biết phải chọn lựa thế nào? Với Nhung là mối tình đầu còn với Hạnh… anh cũng không thể xác định được lòng mình. Ông trời sao lại đối xử bất công với Hạnh như thế. Mới vừa cho cô chút hy vọng nhỏ nhoi thì liền nhẫn tâm dập tắt đi mơ ước.

 

“Tôi có cướp đoạt tình yêu của cô bao giờ đâu mà cô buộc tôi trả lại. Tôi là lữ khách không may trong một chuyến đò tình. Bị sóng dập gió dồi nên duyên kiếp điêu linh, phải đi nhặt mót một mảnh tình cô vứt bỏ.”

 

Hạnh thốt ra lời cay đắng, như tự tay xát thêm muối vào vết thương lòng đang rỉ máu. Nghĩa không thể chọn, vậy thì để cô chọn. Hạnh trả lại hai vạn bạc khi xưa anh cho. Món nợ của anh thì cô đã trả nhưng nợ ân tình Nghĩa nợ cô, e rằng cả đời cũng không hoàn trả được. Cũng không cách nào Nghĩa có thể trả lại tình yêu, mơ ước và cả tuổi thanh xuân cho Hạnh. Sẽ chẳng có cách nào… Hạnh nín lòng, quay lưng đi tự ôm lấy nỗi vỡ tan riêng mình. Có lẽ, cô chỉ là loài hoa nở trong bóng tối, cả đời này đành ôm lấy cô đơn.

 

“Tình trong ngang trái là tình thương đau. Một người mơ bóng một người, một người hờ hững một người xa xăm. Tình ơi sao khéo sắp bày. Gieo chi ngang trái cho tình buồn thêm. Thầm mơ một bếp than hồng, thầm mơ một chút men nồng trong tim, dìu nhau đến chốn xa nào.”

 

Mong rằng rồi đây, trên bước đời xuôi ngược, Hạnh có thể tìm được hạnh phúc thật sự thuộc về mình. Phải thật hạnh phúc nhé, cô gái có tấm lòng cao thượng và bao dung.

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >