Thính âm cung

Audio 'Vị Đắng Một Cuộc Tình'

 

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Hạnh Duyên

- Vũ Linh: Minh

- Linh Huệ: Tuyết Loan

- Linh Tâm: Nhất

- ..................

 

  • AUDIO
  • Nội dung
Khi còn là anh sinh viên trường y khoa, Minh – chàng trai khôi ngô, học giỏi, con nhà khá giả – đã cùng cô gái nghèo xinh đẹp Tuyết Loan dệt bao mộng đẹp. Biết được cuộc tình đó, mẹ Minh – bà Tâm đã ra sức ngăn cản vì gia đình Tuyết Loan không môn đăng hộ đối. Bà bắt Minh đi du học hai năm ở nước ngoài để anh phần nào nguôi ngoai nỗi đau của mối tình đầu. Còn Tuyết Loan vì quá đau đớn khi bị mẹ Minh sỉ nhục và cũng vì chữ hiếu với mẹ già đang bệnh nặng ở quê nhà, nàng đã nhắm mắt đưa chân nhận lời Nhật – tên ma cô xảo quyệt khoác bộ áo nhân nghĩa, hào hoa – vào làm tiếp viên nhà hàng.
 

Hai năm sau! Minh du học từ Pháp trở về với bằng bác sĩ trong tay. Anh nhắc lại với mẹ lời hứa năm xưa, khi anh ăn học thành tài sẽ cho anh kết duyên cùng Tuyết Loan. Nhưng Tuyết Loan của ngày nay đâu còn là cô gái hiền lành, ngây thơ của ngày xưa nữa. Dòng đời đưa đẩy, Tuyết Loan đã lún sâu vào vũng bùn đen tối. Sự thật quá đỗi phũ phàng, Minh rất buồn và thất vọng. Ngay lúc này, mẹ anh lại nhắc với anh lời hứa hôn năm xưa giữa cha anh và bác Bảy. Nhân dịp anh về nước, bà đã mời cha con bác Bảy qua nhà cho biết mặt. Mối tình đầu đã tan như bọt biển đầu gành, còn gì mà mong đợi. Minh nghe lời, chấp nhận sự sắp bày của hai gia đình.

 

Hạnh Duyên – vị hôn thê của Minh. Tuy cô là con nhà giàu từ nhỏ đã quen sống cảnh nhà cao cửa rộng, nhưng tính tình thì rất dịu dàng, đằm thắm, ngoan hiền, giọng nói thì nhẹ nhàng như là cành hoa bay trong không trung. Cô mỏng manh như giọt sương mai buổi sớm khiến ai nhìn thấy cũng muốn nâng niu bảo vệ trong tay.

 

Vì mua một chút quà mà Hạnh Duyên đến trễ, vừa vào nhà đã gặp Luân – người giúp việc vui tính. Anh giả làm “ông Kẹ” nhát Hạnh Duyên. Từ nhỏ cô đã rất nhát gan, may mà Minh xuất hiện kịp thời. Trong lúc quýnh quáng sợ hãi, Hạnh Duyên bất chấp tất cả ôm chặt cứng “người lạ”. Đến khi Luân trốn đi rồi mà cô vẫn cứ ôm Minh không buông. Lần đầu gặp nhau có phần ngượng ngùng, có chút gì đó nao nao trong lòng. Minh liền có cảm tình với cô gái nhút nhát, ngây thơ… tính tình vẫn còn hơi trẻ con này. Khi biết được cô gái dễ thương này chính là Hạnh Duyên, anh liền cảm thấy đời mình vẫn còn rất may mắn. Mối hôn sự này càng đẹp dạ vừa lòng.

 

Cứ ngỡ anh cũng là người khách đến tham dự buổi tiệc. Không hiểu sao, cô có thể dễ dàng trải lòng mình cùng người lạ về tình cảm của mình với vị hôn phu chưa biết mặt. Nghe tâm sự chân thành của Hạnh Duyên, anh càng nghe tim mình bồi hồi xao xuyến. Đến khi biết ra “người lạ” hóa ra quen thì cô lại thẹn thùng, mắc cỡ nép sau lưng ba. Họ vừa gặp đã yêu, nhanh chóng về dưới một mái nhà sống những tháng ngày hạnh phúc nồng nàn. Nhưng rồi sóng gió nổi lên, phút chốc chỉ còn là tổn thương, đau khổ khi Nhật – tên khốn kiếp bày mưu lập kế cùng Tuyết Loan phá gia can nhà Minh.

 

Trước hắn bảo Tuyết Loan tìm Minh nói chuyện kéo dài thời gian. Sau lại giả danh người nhà bệnh nhân gọi điện thoại đến nhà riêng của vợ chồng Minh, bảo Hạnh Duyên đến gấp vì chồng cô đang cần sự giúp đỡ. Bởi quá lương thiện, tâm lại trong sáng, cô chẳng nghi ngờ gì về cuộc điện thoại nghiệt ngã ấy.

 

Khi đến nơi, Nhật pha thuốc ngủ vào ly nước cho cô uống, lập tức thần trí cô trở nên mê man. Hạnh Duyên – đóa hoa kiều diễm thuần khiết. “Mồi” ngon trước mắt, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua. Trong lúc định giở trò ti tiện thì Luân đến phá hỏng kế hoạch của hắn. Nhật trốn đi cửa sau, trong lòng không ngừng nguyền rủa kẻ phá hoại. Luân phá cửa xông vào cả người liền khẩn trương, lúng túng khi Hạnh Duyên quần áo tả tơi, không chỉnh tề. Anh cố gọi cô dậy, Hạnh Duyên cũng bàng hoàng, hoảng loạn không biết chuyện gì vừa xảy ra. Chưa kịp rời đi thì Minh lại đến “bắt gian”. Hạnh Duyên và Luân tình ngay lý gian, có miệng mà không biện bạch được. Minh không tiếc lời mắng chửi, thóa mạ, sỉ nhục.

 

Buồn cười thật! Buồn cười đến rung động lòng người, đến rơi nước mắt… Đã ba tháng trôi qua, từ khi xảy ra chuyện hiểu lầm ấy, Minh không một lần về nhà. Anh liền dọn ra ở riêng mua nhà sống chung cùng Tuyết Loan, mặc kệ Hạnh Duyên đau khổ, tiều tụy, héo hon.

 

“Tôi không ly dị chồng tôi. Tôi thương chồng tôi lắm.” Muốn trốn tránh sự thật quá tàn khốc, bi đát kia Hạnh Duyên trở nên mơ mơ, hồ hồ. Cô suốt ngày chỉ một câu “Tôi không ly dị chồng tôi. Tôi thương chồng tôi lắm”. Có ai thấu chăng cảnh tình ngang trái, Hạnh Duyên yêu Minh bằng cả trái tim trong sáng thuần khiết. Cô yêu anh đến quên cả bản thân mình.

 

Chung tình phải chăng là khờ dại!

 

Luân nhìn Hạnh Duyên thẫn thờ, tự giày vò mình trong ký ức đau thương lại chẳng giúp ích được gì. Anh nguyền rủa kẻ gây ra chuyện thì ít, mà tức giận Minh thì nhiều sao lại hồ đồ ngu ngốc đến thế.

 

Vừa nhắc thì Minh lại đến, nhìn Hạnh Duyên như thế anh chẳng chút xót thương vẫn nói lời tàn độc cay đắng, vẫn cho cô là hạng gái lăng loàn trắc nết. Luân tuy là người ở, chữ nghĩa không nhiều, vẫn hơn hẳn Minh về nhân cách và đạo đức một con người. Minh quăng lại cho cả hai một xấp hình, rồi khinh miệt rời đi. Nhìn những tấm hình, Hạnh Duyên chỉ còn biết uất nghẹn kêu trời, rồi ngất lịm. (cũng không biết là hình gì, chắc là hình ghép hại Duyên nữa đây nè).

 

Tại sao, Minh lại dễ dàng tin rằng Hạnh Duyên phản bội anh, lừa dối anh, lại không chịu tin rằng cô vô tội. Đôi môi nào từng nói những lời yêu thương âu yếm nay lại không tiếc lời nặng nhẹ bạn tình chung. Nhìn Hạnh Duyên bệnh nặng cũng không động lòng trắc ẩn. Lương tâm người chồng anh để đâu? Lương tâm một vị bác sĩ anh quăng đâu rồi? Quả là kẻ tán tận lương tâm. Học cao hiểu rộng mà đầu óc u mê, nông cạn. So với Nhật, anh còn hèn hạ khốn nạn hơn nhiều.

 

Trong khi Minh đang vui say bên cạnh Tuyết Loan sống những ngày tháng thần tiên, thì Hạnh Duyên cô đơn, lạnh lẽo một mình trên giường bệnh, ngày ngày bị căn bệnh tim hoành hành, thêm nỗi oan khiên giày vò tâm não. Lần nữa, Nhật đến tìm Tuyết Loan. Nếu cô muốn yên ổn sống cả đời bên Minh, thì hãy đưa cho hắn năm mươi cây vàng. Và Tuyết Loan đã đồng ý. Nhật vừa đi, thì Luân đến anh đã nghe toàn bộ câu chuyện. Anh thật không ngờ Tuyết Loan lại là người sâu độc như thế, chỉ vì hạnh phúc ích kỷ của mình mà cô nỡ nhẫn tâm giăng cảnh lá lai ngang trái. Lời của Luân đã cảnh tỉnh lương tâm của Loan, hơn nữa đồng phận gái cô thật sự cũng không muốn làm hại Hạnh Duyên, làm cô phải khổ sầu.

 

Tuyết Loan để lại lá thư, kể hết mọi sự tình rồi bỏ về quê. Riêng Nhật – kẻ xảo trá, độc ác cũng bị bắt nhờ lá thư tố cáo của Loan. Bây giờ, Minh mới nhận ra sai lầm, hồ đồ của chính mình. Anh tìm đến Hạnh Duyên nói lời ăn năn, tạ lỗi chính anh đã đạp đổ hạnh phúc gia đình. Lần này, phải trách Hạnh Duyên – cô quá mong manh và yếu đuối khi đã trót yêu Minh sâu đậm. Chỉ cần Minh nói vài lời ngọt ngon, cô liền tha thứ cho anh. Vị đắng một cuộc tình đã qua đi, mong rằng Minh sẽ bù đắp cho Hạnh Duyên những tháng năm ngọt ngào trong suốt quãng đời còn lại.

 

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >